Đám mây lạnh. lảng vảng như khóc thay cho người vợ trẻ.
Anh – chồng cô – vừa mất vì tai nạn giao thông trên đường đi công tác. Người chồng mẫu mực, thương vợ yêu con, tắc nghẽn ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.
Ngày hạ huyền, cô xin được là người cuối cùng nhìn mặt chồng lần cuối.
Người phụ nữ mặc áo tang trắng, mái tóc rối bời, cong mặt nhạt nhạt. Cô bước đến bên linh cữu, quỳ cúi xuống, yên đầu vào mép quan tài, quỳ yên . Những thứ nước mắt thư giãn dài, tiếng ồn bị ghìm lại như thể trái tim cô đang bị ai đó siết chặt.
Nhưng không ai ngờ…
Dưới lớp áo tang kia, bàn tay cô nhẹ nhàng đi vào trong quan tài, hôn lén lút ra một vật nhỏ giấu trong túi áo.
Đúng lúc đó, mẹ chồng đứng sau lớn:
“Cô vừa lấy cái gì trong quan tài con tôi?!”
Cả nhà quay lại. Không có khí cụ trở nên đặc biệt. Người phụ nữ mất tiến trình. Người vợ bất động một vài giây, sau đó từ từ đứng dậy, ánh mặt nước mắt nhưng không còn biểu hiện hận thù.
Bà mẹ chồng bước tới, chạy giọng:
“Tôi hỏi lại một lần nữa. Cô vừa lấy cái gì ra khỏi quan tài con trai tôi?!”
Người vợ đưa tay vào túi áo… Yên lặng lấy ra một chiếc USB nhỏ màu đen.
Cả nhà nín lặng.
“Đây là… cái gì?” – một người trong cửa hàng cửa hàng của họ.
Cô vợ không trả lời, chỉ thoáng lên nhìn mẹ chồng, ánh mắt lúc này không còn yếu đuối:
“Tìm lại những gì vốn thuộc về mình.”
Bà mẹ chồng chạy ngược:
“Có thể đang nói cái gì?!”
Cô vợ rút điện thoại, cắm USB vào đầu đọc. Trên màn hình hiện ra một loạt tập tin ghi âm, video và cả giấy tờ scan tài liệu – những bằng chứng không thể cãi nhau về việc mẹ chồng đứng tên toàn bộ tài sản của con trai trước ngày cưới, buộc anh ấy giấu vợ ký giấy sang tên toàn bộ cho bà.
Chiếc USB là bằng chứng cuối cùng – vật được cất giấu dưới đáy tủ, được đưa cho vợ để sửa sai, nhưng chưa kịp thì anh đã mất.
“Anh ấy từng nói, nếu anh ấy có chuyện gì… hãy tìm vật này bên dưới lớp mỏng anh ấy kéo bàn làm việc. Nhưng không hiểu sao, lại nằm trong tay bà. Con chỉ lấy lại thứ anh ấy muốn đưa con.”
Không khí im phăng phắc.
Một bác trong nhà họ ngồi phịch xuống yên. Mẹ chồng người, rồi… hét lên:
“Mày gài bẫy cả nhà này!”
Cô vợ không cãi nhau. Cô chỉ trích xuống linh hồn chồng, nói nhỏ:
“Em sẽ lo phần còn lại cho anh. Em hứa.”
3 tháng sau, luật sư đọc bổ sung do người chồng lập trước khi mất.
Toàn bộ tài sản trở lại tên vợ , kèm theo lời nhắn:
“Anh xin lỗi vì đã để em một mình chống chọi. Đây là tất cả những gì anh còn làm được cho em và con.”
Câu chuyện kết thúc.
Một người phụ nữ từng bị coi là “kẻ giở trò trong đám tang”, đã giành lại công bằng không cần phải hét lên bằng tiếng hét mà bằng chứng lý và lòng minh mẫn.