T2. Th6 16th, 2025

Từ nhỏ đến lớn, Ngọc luôn tin vào直 giác của mình, nhưng có một thứ cô còn tin hơn cả直 giác – đó là chú chó nhỏ tên Cam. Nó là người bạn trung thành cô nuôi suốt 6 năm, từ những ngày sống ký túc xá đến khi ra trường, đi làm và yêu đương. Cam không biết nói, nhưng luôn nhận ra ai tốt, ai xấu.

 

arrow_forward_ios

Đọc thêm

 

Và ngày cưới của Ngọc – cái ngày tưởng là hạnh phúc nhất đời cô – Cam đã làm điều không ai ngờ tới: cắn vào tay chú rể ngay giữa lễ cưới, ngay khi cả hai chuẩn bị trao nhẫn.

Tiếng hét của Long – chú rể – vang lên giữa tiếng nhạc, giữa tiếng vỗ tay chưa dứt. Cam không gầm, không sủa, mà lao thẳng lên sân khấu như thể có một thứ gì đó thôi thúc.

Máu chảy. Váy trắng bị vấy bẩn. Cả khán phòng im bặt.

Ngọc hoảng loạn. Mẹ cô ôm đầu. Người nhà hai bên nhốn nháo kéo chú chó ra. Long đau đớn nhưng cố nở nụ cười miễn cưỡng, nói “Không sao đâu, chắc nó sợ đông người.”

Ngọc nhìn Cam bị dắt đi, ánh mắt nó vẫn không rời Long. Có gì đó trong cô… vỡ vụn.

Sau buổi lễ, không khí trong nhà gái nặng nề. Cam bị nhốt riêng. Ngọc lặng lẽ đến bên nó. Nó không sủa, chỉ rúc đầu vào chân cô rồi rên rỉ.

Đêm đó, Ngọc không ngủ được. Hình ảnh Cam lao vào cắn Long lặp đi lặp lại trong đầu cô. Cô nhớ lại những lần Long ghé nhà, Cam đều tỏ ra khó chịu – điều mà cô từng nghĩ là do Long… không thích chó.

Sáng hôm sau, khi dọn đồ cưới, Ngọc vô tình làm rơi điện thoại Long. Màn hình sáng lên với tin nhắn từ người bạn thân nhất của cô – Linh:

“Đêm qua em vẫn còn nhớ anh ôm em trong phòng khách nhà cô ấy. Anh đừng quên em chỉ im lặng vì em yêu anh, chứ không phải vì sợ Ngọc…”

Tay Ngọc run lên. Mắt nhòe đi.

Ngọc và Linh là bạn thân từ đại học, từng chia sẻ với nhau mọi chuyện, kể cả khi cô mới quen Long. Linh từng chứng kiến toàn bộ quá trình tình yêu của họ. Cô ấy là phù dâu trong lễ cưới này. Người cười lớn nhất, chụp hình nhiệt tình nhất, và… đứng ngay cạnh khi Long bị Cam cắn.

Ngọc kéo xuống tin nhắn cũ. Những đoạn trò chuyện đầy ẩn ý. Những tin “xóa rồi thu hồi”. Những lần Long “bận đi công tác đột xuất” vào đúng những ngày cô về quê – và Linh thì “có chuyện nên xin nghỉ ở nhà”.

Mọi thứ khớp nhau. Gọn gàng đến đáng sợ.

Ngọc không làm ầm. Cô mặc áo khoác, xách Cam lên, ra khỏi nhà chồng ngay sáng hôm sau. Và tại nhà hàng nơi họ đãi tiệc hôm qua, cô để lại một bức thư tay:

“Long à, anh có thể qua mặt tôi, qua mặt hai bên gia đình. Nhưng anh không thể qua mặt một chú chó. Cam đã nhận ra mùi của kẻ phản bội – cái mùi anh mang từ căn nhà mà tôi vẫn gọi là ‘tình bạn’. Cảm ơn anh vì đã để tôi nhận ra trước khi quá muộn.”

Bức thư được chụp lại và lan truyền chóng mặt trên mạng. Câu chuyện “chú chó cắn chú rể vạch mặt ngoại tình với phù dâu” khiến cư dân mạng dậy sóng.

Ngọc không quay lại. Cam vẫn ở bên cô, vẫn hiền lành, trung thành – và lần này, cô không còn nghi ngờ bản năng của nó nữa.

Vì đôi khi, thứ bóp nát hạnh phúc không đến từ định mệnh… mà đến từ sự phản bội đội lốt người thân thiết nhất.
Và đôi khi, người duy nhất dám nói ra sự thật… lại không phải con người.

By admin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *