T3. Th6 17th, 2025

Tháng: Tháng 6 2025

Đứa Bé Nằm Trȇп Ng:ȏι M:ộ Của Ngườι Mẹ Trẻ Đã M:ất KҺι Đaпg Maпg TҺ:aι, Và Sự TҺật Đau Lòпg Rơι Nước Mắt…. Làng Tân Phú, một vùng quê yên bình, bao quanh bởi những cánh đồng lúa bát ngát và những dãy đồi thoai thoải. Nằm trên một trong những ngọn đồi ấy là nghĩa trang của làng, nơi người dân an nghỉ trong sự tĩnh lặng và cô tịch. Nghĩa trang không quá lớn, nhưng mỗi ngôi mộ ở đây đều được chăm sóc cẩn thận nhờ vào ông Tám, người quản trang tận tụy suốt mấy chục năm qua. Ông Tám là người ít nói, sống một mình trong căn nhà nhỏ dưới chân đồi. Công việc chính của ông là quét dọn, chăm sóc mộ phần và lo các nghi thức tang lễ cho làng. Cuộc đời ông dường như gắn bó với sự im lặng của nghĩa trang, nơi ông cảm nhận được sự yên bình mà thế giới bên ngoài không có. Một buổi sáng sớm sau cơn mưa lớn, ông Tám mang theo chổi và xô nước lên nghĩa trang như thường lệ. Trận mưa đêm qua đã làm đổ nhiều vòng hoa và xói mòn lớp đất xung quanh một số ngôi mộ. Ông vừa quét dọn vừa lẩm bẩm: “Mưa như chút thế này, chắc lại phải sửa sang nhiều đây.” Khi đi ngang qua một ngôi mộ mới xây, ông Tám bỗng khựng lại. Đó là ngôi mộ của cô Hạnh, một người phụ nữ trẻ xấu số qua đời cách đây vài tháng khi mang thai. Ngôi mộ được làm đơn giản, chỉ có một bia đá nhỏ khắc dòng chữ: *”Nguyễn Thị Hạnh (1998 – 2023). Yêu thương mãi mãi.”* Ngay trên mặt đất, ông Tám nhìn thấy một điều kỳ lạ: một chiếc khăn mỏng màu trắng được đặt ngay ngắn. Ban đầu, ông nghĩ ai đó để quên, nhưng khi tiến lại gần, ông bỗng nghe thấy một tiếng động yếu ớt — tiếng khóc. Tiếng khóc rất nhỏ, như phát ra từ một đứa trẻ sơ sinh. “Không thể nào…” Ông Tám run rẩy… …………………….ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

**Làng Tân Phú**, một vùng quê yên bình, bao quanh bởi những cánh đồng lúa bát ngát và những dãy đồi thoai thoải. Nằm trên một trong những ngọn đồi…