CN. Th7 13th, 2025

“Anh đi công tác hai ngày, xong việc anh sẽ về sớm,” Dũng cười nhẹ, vuốt tóc con gái rồi vội vã xách vali rời khỏi nhà. Hoa tiễn chồng ra cửa, lòng bồn chồn lạ. Gần đây anh hay đi công tác bất ngờ, vẻ mặt lúc nào cũng mệt mỏi nhưng không muốn chia sẻ.

Đêm đó, Hoa dỗ con ngủ xong thì tranh thủ gập quần áo. Gần nửa đêm, điện thoại reo vang. Một số lạ hiện lên màn hình làm tim cô đập thình thịch.

– Alo, vợ anh Dũng phải không ạ? Tôi là nhân viên bệnh viện X. Chồng chị vừa được đưa vào viện do ngất xỉu trước khách sạn T. Chị có thể tới ngay không?

Hoa run rẩy. “Khách sạn? Sao anh lại ở đó? Anh bảo đi công tác cơ mà…” Cô vội gọi hàng xóm sang trông con rồi bắt taxi lao thẳng tới bệnh viện.

Tới nơi, cô thấy chồng đang nằm trên giường cấp cứu, gương mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền. Bên cạnh anh là một cô gái trẻ, mặc váy công sở, gương mặt lo lắng đến nhợt nhạt. Hoa chết lặng khi nhận ra đó là Hương – đồng nghiệp nữ mà Dũng từng nhắc, người hay gọi điện cho anh lúc nửa đêm về việc công ty.

Cô gái ấy đứng lên khi thấy Hoa, cúi đầu:

– Em… em chào chị. Em đưa anh ấy vào viện. Tối nay bọn em… à… bọn em gặp đối tác xong thì anh ấy bảo mệt, vừa ra khỏi khách sạn thì ngất xỉu. Em sợ quá, gọi taxi đưa vào đây.

Hoa không nói nổi lời nào. Trong lòng cô trào lên một cảm giác đau đớn khó tả. Bác sĩ bước tới:

– Anh ấy bị tụt huyết áp nặng do làm việc quá sức, lại không ăn uống gì cả. Giờ đang truyền dịch, chị yên tâm, mai có thể xuất viện.

Cô gái kia nhìn Hoa, lí nhí:

– Em xin lỗi chị… Thật ra… anh ấy không đi công tác. Anh ấy xin nghỉ làm mấy hôm, định nhờ em xin giám đốc cho anh ấy quay lại làm nhân viên kinh doanh. Em là thư ký giám đốc, em thương anh ấy vì anh ấy từng chỉ dạy em rất nhiều khi mới vào công ty. Hôm nay anh ấy chờ cả ngày trước khách sạn để đợi giám đốc về, nhưng giám đốc không nhận, anh ấy buồn lắm. Em… chỉ muốn giúp.

Hoa lặng người. Thì ra anh không đi công tác, cũng không làm gì có lỗi với cô, mà đang tuyệt vọng vì bị mất việc. Cô nhìn chồng – người đàn ông gầy gò, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, mắt nhắm nghiền, vẻ mệt mỏi hằn sâu trên từng nếp nhăn.

Công an trực bệnh viện đến hỏi:

– Người nhà phải làm giấy xác minh. Khách sạn báo có người đàn ông ngất xỉu trước cổng, không mang giấy tờ tùy thân, nên lễ tân lo lắng trình báo.

Hoa gật đầu, tay ký run run. Trong lòng, cô vừa xót xa vừa giận. Xót cho người chồng không đủ can đảm nói thật với vợ, giận vì anh luôn nghĩ cô sẽ thất vọng nếu biết anh thất nghiệp.

Trên taxi trở về, Dũng tựa đầu vào cửa kính, giọng khàn đặc:

– Anh xin lỗi… Anh chỉ muốn em tự hào về anh. Anh không nghĩ mọi chuyện thành ra thế này…

Hoa quay sang nhìn anh, bàn tay khẽ siết chặt:

– Anh ngốc lắm. Em cần một người chồng khỏe mạnh, thật thà, chứ không phải một “người hùng” cô độc. Từ nay, anh phải nói với em mọi chuyện. Vợ chồng là để cùng nhau gánh vác, anh hiểu không?

Anh quay sang, mắt đỏ hoe, chỉ khẽ gật đầu. Ngoài kia, trời vừa hửng sáng. Ánh bình minh len lỏi qua từng tán cây, soi sáng gương mặt của người đàn ông đang lặng lẽ rơi nước mắt – những giọt nước mắt vì thương, vì sợ, và cũng vì anh biết, lần này, anh không còn phải chiến đấu một mình nữa.

By admin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *