T2. Th7 14th, 2025

Đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa gỗ, mang theo cái se lạnh của mùa thu. Trong căn nhà cũ kỹ ở ngoại ô, ánh đèn vàng từ phòng khách hắt ra hành lang, mờ nhạt như ký ức đang phai. Hùng, cậu em trai út của nhà họ Trần, nằm trằn trọc trên chiếc giường đơn trong căn phòng sát vách anh trai và chị dâu. Bức tường mỏng manh giữa hai phòng chẳng thể ngăn nổi những âm thanh lọt qua, từng đêm, từng đêm, như một điệp khúc không hồi kết. Những tiếng rên khe khẽ, những lời thì thầm tình tứ của anh trai Tâm và chị dâu Mai khiến Hùng đỏ mặt, lòng đầy bối rối. Cậu mới hai mươi, vừa từ quê lên thành phố học đại học, chưa quen với sự gần gũi quá đỗi của anh chị.

Nhà họ Trần vốn là một gia đình bình dị, nhưng cái nghèo khiến căn nhà nhỏ bé này trở thành nơi trú ngụ chung của cả ba người. Tâm, người anh trai lớn hơn Hùng mười tuổi, là một kỹ sư xây dựng, lúc nào cũng bận rộn với những công trình xa. Mai, chị dâu, là một cô giáo mầm non, dịu dàng nhưng kín đáo, luôn nở nụ cười ấm áp mỗi khi Hùng vụng về hỏi han. Hùng ngưỡng mộ anh chị, không chỉ vì tình yêu họ dành cho nhau mà còn vì cách họ cùng nhau vượt qua khó khăn. Nhưng những âm thanh đêm khuya ấy, dù chẳng ai cố ý, lại khiến Hùng ngượng ngùng, thậm chí đôi lúc bực bội.

Đêm ấy, như bao đêm khác, tiếng động từ phòng bên lại vang lên. Hùng thở dài, kéo chăn trùm kín đầu, cố ép mình ngủ. Nhưng những âm thanh ấy, như thể cố tình, càng lúc càng rõ rệt, càng lúc càng khó chịu. Cậu không thể chịu nổi nữa. Đã bao lần Hùng định nói với anh trai, nhưng ngại ngùng và sự tôn trọng dành cho anh chị khiến cậu im lặng. Nhưng đêm nay, cái giới hạn vô hình ấy bị phá vỡ. Hùng bật dậy, mặc vội chiếc áo phông, bước ra hành lang, tay run run gõ mạnh vào cửa phòng anh chị.

“Anh Tâm!” Hùng gọi, giọng đầy cáu kỉnh. “Anh chị có thể… nhỏ tiếng một chút được không?”

Cánh cửa mở ra, chậm rãi, như thể người bên trong đang cố trì hoãn. Tâm xuất hiện, tóc tai rối bù, áo sơ mi xộc xệch, nhưng điều khiến Hùng chết lặng không phải là vẻ ngoài của anh trai. Đằng sau Tâm, trên chiếc giường mà Hùng quen thuộc với hình ảnh chị dâu Mai nằm đó, là một người phụ nữ khác. Cô ta trẻ hơn, tóc dài nhuộm vàng, mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang, ánh mắt hoảng loạn nhìn Hùng. Không phải Mai. Không phải chị dâu của cậu.

“Hùng… sao em lại…” Tâm lắp bắp, gương mặt tái mét. Người phụ nữ trên giường vội kéo chăn che người, nhưng ánh mắt cô ta không giấu nổi sự bối rối. Hùng đứng sững, như thể máu trong người ngừng chảy. “Chị Mai đâu?” cậu hỏi, giọng run run, không dám tin vào mắt mình.

Tâm im lặng, ánh mắt tránh né. Người phụ nữ lạ mặt đứng dậy, vội vàng mặc áo, lẩm bẩm: “Tôi… tôi đi đây.” Cô ta lách qua Hùng, chạy biến ra ngoài, để lại không gian ngột ngạt chỉ còn hai anh em. Hùng nhìn anh trai, người mà cậu luôn coi là hình mẫu, giờ đây chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt của sự phản bội.

“Chị Mai đâu, anh?” Hùng gằn giọng, bàn tay siết chặt. Tâm thở dài, ngồi phịch xuống ghế, đôi tay ôm đầu. “Mai… Mai bỏ về nhà ngoại từ sáng rồi.”

Hùng sững sờ. “Về nhà ngoại? Tại sao? Anh làm gì chị ấy?” Cậu tiến tới, giọng gần như hét lên. Tâm ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng. “Mai biết hết rồi, Hùng. Chị ấy biết anh ngoại tình từ tuần trước. Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ và đi.”

Hùng cảm thấy như đất dưới chân mình sụp đổ. Mai, người chị dâu dịu dàng, luôn chăm chút cho cậu từng bữa ăn, từng chiếc áo sạch, hóa ra đã mang trong lòng một vết thương lớn đến vậy mà không ai hay. Cậu nhớ lại ánh mắt buồn bã của chị sáng nay, khi chị đưa cậu một hộp cơm trưa trước khi đi làm. Hóa ra, đó là lần cuối chị ở trong căn nhà này.

“Anh… anh sao có thể làm thế với chị?” Hùng hét lên, nước mắt chực trào. Cậu không thể tin người anh trai mà mình kính trọng lại có thể phản bội người phụ nữ đã hy sinh cả thanh xuân cho anh. Tâm cúi đầu, không đáp. Nhưng rồi, anh đứng dậy, lấy từ trong tủ một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra trước mặt Hùng. Bên trong là một xấp thư, những lá thư viết tay, nét chữ của Mai.

“Anh không có quyền biện minh,” Tâm nói, giọng nghẹn ngào. “Nhưng em đọc đi, để hiểu tại sao anh lại thế này.”

Hùng cầm xấp thư, tay run run. Những lá thư là lời tâm sự của Mai, viết trong những đêm cô đơn khi Tâm vắng nhà vì công việc. Cô viết về nỗi sợ hãi mất anh, về những lần cô cố gắng làm tròn vai một người vợ, nhưng luôn cảm thấy mình không đủ. Trong lá thư cuối cùng, Mai viết: “Tâm, nếu anh không còn yêu em, hãy nói thật. Đừng để em sống trong ảo tưởng nữa.” Hùng đọc mà lòng đau như cắt. Hóa ra, Mai đã nghi ngờ từ lâu, nhưng cô chọn cách im lặng, hy vọng Tâm sẽ quay về.

“Chị ấy biết từ lâu, nhưng anh vẫn tiếp tục?” Hùng hỏi, giọng đầy phẫn nộ. Tâm gật đầu, nước mắt lăn dài. “Anh sai rồi, Hùng. Anh bị cuốn vào những cám dỗ, nghĩ rằng Mai sẽ không bao giờ biết. Nhưng anh không ngờ cô ấy lại chọn cách rời đi như thế.”

Hùng quay lưng, không muốn nhìn anh trai thêm nữa. Cậu bước ra ngoài, đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, lòng nặng trĩu. Cậu nghĩ về Mai, về những bữa cơm chị chuẩn bị, về nụ cười chị giấu đi những giọt nước mắt. Cậu quyết định phải tìm chị, phải nói lời xin lỗi thay cho anh trai, dù cậu biết điều đó chẳng thể bù đắp được gì.

Sáng hôm sau, Hùng đến nhà ngoại của Mai, một ngôi nhà nhỏ ở vùng quê cách thành phố hai giờ đi xe. Nhưng khi đến nơi, mẹ Mai lắc đầu, nước mắt lăn dài. “Mai không về đây. Nó chỉ gọi điện nói rằng nó cần thời gian để quên mọi thứ.” Hùng sững sờ. Mai không ở đây? Vậy chị ấy đã đi đâu?

Cậu trở về nhà, lòng đầy lo lắng. Trong lúc dọn dẹp phòng chị dâu, Hùng tìm thấy một cuốn sổ nhỏ dưới gầm giường. Đó là nhật ký của Mai, ghi lại những ngày cuối cùng cô ở trong căn nhà này. Trang cuối cùng, cô viết: “Tôi không trách Tâm. Tôi chỉ trách mình đã không đủ can đảm để rời đi sớm hơn. Tôi sẽ bắt đầu lại, ở một nơi không ai biết tôi là ai.”

Hùng đọc mà nước mắt rơi. Cậu nhận ra Mai không chỉ rời đi để trốn tránh nỗi đau, mà còn để tìm lại chính mình. Nhưng cái kết thực sự khiến Hùng không ngờ tới đến vài tháng sau. Một ngày, cậu nhận được một bưu thiếp từ một thành phố xa, không ghi tên người gửi, chỉ có dòng chữ: “Hùng, chăm sóc bản thân nhé. Chị ổn.” Bưu thiếp được gửi từ một nơi mà Hùng chưa từng nghe tới, kèm theo một bức ảnh nhỏ: Mai, trong chiếc áo dài trắng, đứng bên bờ biển, nụ cười rạng rỡ như chưa từng tổn thương.

Hùng cầm bưu thiếp, lòng nhẹ nhõm nhưng cũng đầy xót xa. Mai đã tìm được bình yên, nhưng Tâm, người anh trai từng là niềm tự hào của cậu, giờ đây sống trong căn nhà lạnh lẽo, ngày ngày đối diện với sự trống rỗng do chính mình tạo ra. Hùng không bao giờ kể cho Tâm về bưu thiếp ấy. Cậu giữ nó như một bí mật, như một lời nhắc nhở rằng, đôi khi, sự tha thứ lớn nhất không phải là quay lại, mà là buông tay để cả hai được tự do.

Căn nhà cũ vẫn đứng đó, nhưng những tiếng vọng sau bức tường đã biến mất, để lại một khoảng lặng mà không ai dám phá vỡ.

By admin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *