Căn nhà hai tầng nằm ở góc phố là cả gia tài mẹ tôi dành dụm nửa đời, đứng tên bà, xây bằng nước mắt của một đời buôn thúng bán bưng. Nhưng hôm đó, tôi đứng ngay trước cánh cổng sắt đã khoá chặt, nhìn con trai ruột mình lạnh lùng chỉ tay ra đường:
“Mẹ làm mất sổ đỏ thì đừng trách! Nhà này không chào đón người vô trách nhiệm!”
Tôi như người mất hồn. Sổ đỏ… đúng là đã không còn trong tủ mấy hôm trước, nhưng tôi đâu dám nghi ai. Chỉ thấy đứa con trai cứ bồn chồn gọi điện, rồi đột ngột thay khoá, đuổi tôi khỏi nhà như một người dưng.
Tôi lặng lẽ quay lưng. Không khóc. Không van xin. Cũng không nói cho nó biết:
Tôi vẫn còn bản photo công chứng sổ đỏ… và những giấy tờ quan trọng hơn mà nó không hề biết.
Tối đó, tôi xách túi sang ở tạm nhà cô Tư hàng xóm. Cô ấy quý tôi, để tôi ngủ nhờ cái phòng cũ phía sau, sát vách nhà con trai. Chính từ đó, tôi chứng kiến đủ thứ.
Ba ngày sau, tôi nghe thấy hắn mở tiệc trong nhà, giọng cười ngạo nghễ:
“Thằng cò đất nói nhà đứng tên mẹ nên phải làm mất sổ, chờ hơn tháng mới làm được giả. Nhưng giờ có bản scan rồi, hợp đồng đặt cọc tao ký rồi, hai tỷ chốt trong tuần!”
Tôi đứng sững. Hóa ra là thế…
Không chần chừ, tôi gọi cho một người bạn cũ – giờ đã là cảnh sát kinh tế về hưu nhưng còn nhiều mối. Tôi trình bày mọi chuyện, đưa bản sao sổ đỏ, giấy tờ liên quan, bản ghi âm qua tường, và cả bản scan camera mini tôi bí mật gắn trước khi rời nhà. Mỗi thứ một mảnh, nhưng ghép lại là cả một âm mưu lừa đảo tài sản có tổ chức.
Đúng 1 tuần sau, khi con trai tôi đang dẫn “khách mua nhà” đến xem, thì 3 người công an mặc thường phục, cùng tôi, bước ra từ nhà cô Tư.
“Anh T. – mời anh về phường làm việc. Có đơn tố cáo anh giả mạo giấy tờ và lừa bán nhà không thuộc quyền sở hữu.”
Mặt nó tái mét. Người đàn ông đi cùng thì sững sờ:
“Ủa… không phải mẹ anh đã đồng ý bán nhà rồi sao?”
Tôi bước lên, rút bản gốc sổ đỏ từ trong túi áo, giọng rõ ràng:
“Tôi là chủ nhà. Chưa từng uỷ quyền cho ai. Và nếu anh muốn biết thêm, thì hồ sơ lật tẩy trò giả chữ ký của nó đã có ở công an rồi.”
Câu chuyện gây chấn động cả khu. Hàng xóm xì xào, người thương, kẻ mắng, người bảo tôi cao tay, người lại tiếc cho thằng con trai tham tiền đến mức mất luôn cả mẹ.
Riêng tôi… chẳng thấy hả hê, cũng chẳng vui.
Tôi chỉ thấy nhẹ lòng vì đã không giao hết niềm tin cho một người gọi mình là mẹ nhưng lại xem mình như cái chướng ngại cần loại bỏ.