Người phụ nữ qu/a đ/ời rồi đột ngột sống lại giữa đám t/ang mình, 1 tuần sau người con gái phát hiện trong tủ quần áo của mẹ 1 xấp giấy rách nát…
Người ta phát hiện bà Thục nằm bất động trong căn nhà nhỏ cuối con ngõ vào một sáng sớm tháng Ba. Mắt nhắm nghiền, da tái xanh, tim ngừng đập. Bà sống một mình đã hơn chục năm, kể từ khi chồng mất và con gái duy nhất bỏ đi biệt xứ sau một trận cãi vã.
Người hàng xóm gọi bác sĩ, rồi gọi công an. Giấy báo tử được ký trong buổi chiều. Bà Thục, 67 tuổi, tử vong do nhồi máu cơ tim.
Đám tang được tổ chức chóng vánh. Hàng xóm, bạn cũ, vài người họ hàng xa đến thắp nén hương. Người ta bàn tán: “Tội nghiệp, sống cả đời không ai bên cạnh, chết cũng cô đơn.”
Quan tài đặt giữa gian nhà, nắp khép hờ. Những người đến viếng lục tục ra về khi trời sẩm tối. Chỉ còn ông Tư — bạn vong niên với bà Thục — ngồi lại canh quan tài cùng hai người phụ trách hậu sự.
Khi kim đồng hồ điểm 11 giờ đêm, tiếng va chạm khẽ vang lên. Ông Tư giật mình nhìn quanh.
Rồi… một tiếng đập mạnh.
Chiếc nắp quan tài bật lên.
Tiếng hét vang rền xé toạc màn đêm. Một bàn tay thò ra, rồi nguyên thân hình bà Thục ngồi bật dậy, mắt mở to, thở hổn hển như người vừa bị nhấn chìm dưới nước.
Hai người phụ tang bỏ chạy mất dạng. Ông Tư đứng chết lặng, run rẩy nhìn bạn mình… sống lại.
Sau một hồi hỗn loạn, bà Thục được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ không thể giải thích điều gì đã xảy ra, chỉ nói đó là “trường hợp hồi sinh tự phát hiếm gặp”. Bà ổn, không tổn thương não, không mất trí. Chỉ có điều… bà không còn là bà Thục của trước kia.
Giọng bà trầm hơn, ánh mắt sắc lạnh, và bà cứ khăng khăng rằng mình đã “đi qua một nơi tối om, thấy mọi sự thật”.
Sau khi xuất viện, bà về lại nhà cũ, không một lời báo tin cho ai. Nhưng một tuần sau, người con gái từng biệt tích của bà — Linh — bỗng xuất hiện.
Linh khóc nức nở ôm mẹ. “Con nghe tin mẹ chết… rồi lại sống lại. Con thấy mình không thể tiếp tục sống như cũ nữa.”
Bà Thục chỉ mỉm cười, lặng lẽ đặt tay lên vai con. Ánh mắt bà xoáy vào sâu, như muốn nhìn xuyên lòng người.
Từ đó, Linh dọn về sống với mẹ. Căn nhà trở nên sáng đèn, ấm cúng. Hàng xóm tưởng chừng mọi sự đã hóa lành.
Nhưng rồi những điều lạ lùng bắt đầu xảy ra.
Một người từng lừa tiền bà Thục năm xưa — ông Hào chủ hụi — bất ngờ bị công an bắt vì lừa đảo. Không ai biết ai tố cáo.
Người cháu bên chồng từng gạ bán căn nhà của bà Thục giả mạo giấy tờ, bỗng bị lật tẩy. Mọi bằng chứng đều được gửi nặc danh đến công an.
Thậm chí, người phụ trách ghi sai kết luận tử vong của bà cũng bị đình chỉ công tác vì liên quan đến sai phạm hành chính nghiêm trọng.
Tất cả những người từng làm tổn thương, phản bội bà Thục… lần lượt gặp họa. Còn bà, vẫn điềm nhiên tưới cây, nấu ăn, chăm hoa như chưa từng chết một lần.
Đến một ngày, Linh mở tủ quần áo của mẹ, vô tình phát hiện một xấp hồ sơ. Trong đó có báo cáo y tế chi tiết, giấy khám nghiệm tử thi, bản sao đơn tố cáo gửi cơ quan chức năng… và một bức thư chưa gửi.
Lá thư viết bằng nét chữ gầy guộc:
“Nếu con đọc được thư này, có nghĩa là mẹ không thể che giấu mãi. Mẹ đã biết hết từ trước — chuyện con cấu kết với thằng Phong để lừa bán nhà, chuyện con đứng tên mượn tiền, và cả việc con đã biết mẹ chưa chết, nhưng vẫn im lặng để nhận bảo hiểm nhân thọ.”
“Mẹ giả chết. Mẹ cần biết ai thật lòng. Và mẹ đã thấy rõ tất cả. Đừng khóc. Mẹ vẫn yêu con, nhưng tình yêu không mù lòa nữa.”
“Người từ cõi chết trở về… không còn là người cũ.”
Linh chết sững. Mồ hôi lạnh túa ra. Cô quay lại, thấy mẹ mình đang đứng ở ngưỡng cửa, im lặng như một bóng ma.