Ba năm sau ngày l/y hô//n, vợ cũ bất ngờ gọi điện nói: “Tôi có một món quà dành cho anh” – vừa tới nơi, anh số//c ng//ất khi thấy…
Ba năm trước, vào một buổi chiều u ám, anh đặt bút ký vào đơn ly hôn. Cô ngồi trước mặt anh, đôi mắt đỏ hoe, tay run run nắm chặt tờ giấy. Nhưng anh thì không khóc. Trái tim anh lúc đó chỉ muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân ngột ngạt, những trận cãi vã triền miên và sự im lặng lạnh lẽo trong căn nhà nhỏ.
Sau ly hôn, anh dọn ra ngoài thuê một căn hộ gần công ty. Anh lao vào công việc, gặp gỡ nhiều cô gái. Mối tình nào cũng chỉ vài tháng, nhạt nhẽo và chóng vánh. Nhưng đêm về, khi tắt đèn, anh vẫn thấy hình ảnh cô hiện lên: dáng người nhỏ nhắn đang loay hoay dọn cơm, tiếng cô khẽ hát khi giặt đồ, và cả ánh mắt u buồn nhìn anh mỗi lần hai người cãi nhau.
Hôm nay, khi đang ngồi duyệt hợp đồng trong văn phòng, điện thoại anh rung lên. Một dãy số lạ nhưng quen thuộc. Anh bấm nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói mà anh không nghĩ sẽ nghe lại sau ngần ấy năm.
– Anh khỏe không?
Tim anh thắt lại. Anh siết chặt điện thoại, giọng khàn khàn:
– Ừ… Em khỏe không?
– Em khỏe. – Cô ngập ngừng. – Thật ra… em gọi vì có một món quà dành cho anh. Chiều nay anh rảnh không? Qua quán cà phê cũ mình từng tới nhé?
Anh im lặng, lòng ngổn ngang. Món quà gì? Tại sao sau ba năm, cô lại gọi vào đúng ngày kỷ niệm cưới của hai người? Cúp máy rồi, anh không thể tập trung làm việc nổi. Anh đếm từng phút, chỉ mong mau đến giờ tan sở.
Chiều hôm đó, anh đến quán sớm. Quán vẫn yên tĩnh, mở bài nhạc piano không lời cô từng thích. Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, mắt dõi ra ngoài. Gần nửa tiếng sau, cô bước vào. Vẫn là cô gái với dáng người nhỏ nhắn, tóc buộc gọn sau gáy, mặc chiếc váy xanh nhạt giản dị. Nhưng giờ đây, ánh mắt cô không còn mệt mỏi như ba năm trước. Cô trông bình yên và rạng rỡ lạ lùng.
– Chờ lâu chưa? – Cô cười nhẹ.
– Không… – Anh ngập ngừng. – Món quà em nói… là gì vậy?
Cô không trả lời ngay. Thay vào đó, cô quay ra cửa kính, nhìn sang khu vui chơi trẻ em cạnh quán. Một bé trai chừng hai tuổi rưỡi đang hồn nhiên trượt cầu tuột, thỉnh thoảng cười khanh khách. Cô khẽ gọi:
– Bin, lại đây con.
Thằng bé quay lại, đôi mắt đen láy tròn xoe. Nó nhìn thấy cô, rồi nhìn sang anh. Nó khựng lại vài giây, rồi bất ngờ cười toe toét, chạy lon ton tới, giơ tay về phía anh như thể đã quen từ lâu.
– Đây… đây là… – Anh lắp bắp, toàn thân run lên, tim đập thình thịch.
– Là con anh. – Cô thì thầm, giọng run run. – Hồi đó… em định nói nhưng anh kiên quyết ly hôn. Em giận, không muốn níu kéo. Khi con chào đời, em từng nghĩ sẽ nuôi con một mình suốt đời. Nhưng ba năm qua, mỗi lần con hỏi “Ba con đâu?”, tim em đau lắm. Nó cần anh.
Anh cúi xuống, nhìn con trai thật lâu. Thằng bé có mái tóc xoăn tít, đôi mắt to, sống mũi cao giống hệt anh. Nó chạm tay lên má anh, khẽ cười, rồi dụi đầu vào ngực anh. Anh cảm giác lồng ngực mình như vỡ ra. Bao năm làm trai phố, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày trái tim mình tan chảy chỉ vì một sinh linh bé bỏng thế này.
Nước mắt anh rơi. Anh ôm con vào lòng, ngẩng lên nhìn cô. Cô quay đi, nhưng không giấu được giọt nước mắt vừa trào ra nơi khóe mi.
– Em… em còn yêu anh không? – Anh nghẹn giọng.
– Em từng nghĩ em hết yêu rồi. Nhưng khi thấy con lớn lên không có ba, em nhận ra… em vẫn còn thương anh, dù lòng tự trọng không cho phép em thừa nhận.
Anh siết chặt tay con trai, rồi đứng lên, bước tới trước mặt cô. Giữa quán cà phê lặng gió, anh cúi đầu thật thấp, nói khẽ:
– Cho anh một cơ hội. Cho anh được bù đắp cho em và con. Ba năm qua, anh mới hiểu… chẳng ai trên đời này có thể thay thế được em.
Cô ngẩng lên, ánh mắt hoang mang, môi run run. Anh đưa tay lau giọt nước mắt đang lăn trên má cô. Thằng bé ngước nhìn hai người, cười khanh khách. Tiếng cười ấy vang lên, phá tan mọi rào cản, mọi tổn thương tích tụ bấy lâu.
Ngày hôm ấy, quán cà phê nhỏ chứng kiến giây phút đoàn tụ không hẹn trước. Cô không trả lời, nhưng nước mắt lăn dài trong nụ cười là lời đáp rõ ràng nhất. Anh hiểu, từ hôm nay, cuộc đời anh sẽ bước sang trang mới – trang có vợ, có con, và có cả những điều giản dị anh từng dại dột đánh mất.
Ba năm sau ngày ly hôn, anh mới nhận ra: Món quà lớn nhất cuộc đời, không phải danh vọng hay tiền bạc, mà là một mái nhà ấm áp, nơi có người vợ yêu thương và đứa con ngây thơ gọi anh hai tiếng “Ba ơi”.