T7. Th7 12th, 2025

Con dâu hiếu thảo giúp bố chồng bị li/ệt tắ/m rử/a, khi ông vừa c//ởi á//o ra thì cô ch//ết sữ///ng vì nhớ lời chồng…

Thảo năm nay ba mươi tuổi, là giáo viên tiểu học, lấy chồng được hơn năm năm. Cô nổi tiếng là người hiền lành, chăm chỉ, cư xử nhẹ nhàng với mọi người. Chồng cô, anh Dũng, làm kỹ sư xây dựng, công việc bận rộn, thường đi công trình xa. Gia đình chồng Thảo vốn không khá giả, mẹ chồng mất sớm, chỉ còn bố chồng – ông Tư – năm nay ngoài bảy mươi, bị ốm yếu liệt giường đã gần một năm.

Ngày trước, Dũng từng dặn Thảo: “Em không cần phải vất vả đâu, để việc chăm sóc ông cho chị hai hoặc thuê người. Em chỉ cần lo cho con và bản thân thôi.”

Thảo nghe mà buồn. Cô không trách chồng, nhưng thấy thương ông Tư hơn. Ngày mẹ chồng mất, chính ông là người gồng gánh nuôi ba con khôn lớn. Giờ già yếu, nằm một chỗ, ông chỉ mong có người trò chuyện và đỡ đần vệ sinh hằng ngày.

Hôm ấy, cuối tuần, chị hai bận việc, người phụ giúp xin nghỉ đột xuất. Thảo dậy sớm chuẩn bị cháo xong xuôi cho ông Tư. Ăn xong, thấy ông nằm im, ánh mắt buồn rầu nhìn lên trần nhà, cô nhẹ giọng hỏi:

– Bố có muốn con lau người cho bố không? Trưa nay nóng lắm, bố không tắm chắc khó chịu.

Ông Tư lúng túng, giọng nghẹn lại:

– Thôi… con để đấy, mai chị hai về rồi làm. Bố ngại lắm.

Thảo cười hiền, đặt tay lên vai ông:

– Bố đừng ngại. Con coi bố như ba ruột của con vậy. Con không làm, bố nằm ướt mồ hôi khó chịu lắm.

Nói rồi, cô trải khăn trên giường, đỡ ông ngồi dậy. Đôi tay run run của ông khiến Thảo thấy nhói trong lòng. Từng động tác, cô làm chậm rãi, nhẹ nhàng. Cởi đến chiếc áo ngoài cùng, nhìn tấm lưng gầy gò, đầy những vết thâm do nằm lâu, Thảo lặng người. Không phải vì sợ hãi, mà vì bỗng dưng trong đầu cô vang lên câu nói của chồng cách đây vài tháng:

– Em không cần chăm ông làm gì, ông cũng chẳng nhớ nổi em là ai đâu, tốn thời gian.

Khi ấy Thảo chỉ cười, nhưng giờ đây, nhìn dáng ông khòm xuống, mắt nhắm nghiền, nước mắt cô tự dưng chảy dài. Cô nhớ tới ba ruột mình đã mất từ năm cô mười tám tuổi. Khi ông bệnh, cô còn đang học xa, chẳng kịp một ngày chăm sóc. Giờ đây, dù ông Tư không phải cha đẻ, nhưng là người đã nuôi dạy chồng cô thành người tử tế. Cô nghĩ, con người sống với nhau, có tình có nghĩa, mới thanh thản lòng.

Thảo vắt khăn, lau nhẹ từng phần trên lưng ông. Ông Tư thỉnh thoảng khẽ rùng mình vì lạnh. Cô liền bật máy sưởi, đặt gần giường. Lau xong, cô thay áo mới cho ông, chải lại mái tóc đã bạc gần hết. Xong xuôi, cô xếp gọn chậu thau, giặt khăn sạch sẽ, rồi quay lại giường ngồi xuống nắm tay ông.

– Bố thấy khỏe hơn chưa ạ? – Thảo hỏi nhỏ.

Ông Tư mở mắt, ánh nhìn ươn ướt. Miệng ông run run:

– Bố… cảm ơn con… Con tốt quá… Bố… xin lỗi…

– Bố xin lỗi gì con? – Thảo ngạc nhiên.

– Bố… không nhớ được nhiều… nhưng bố biết con là con dâu tốt. Hồi trước bố hay khó chịu, sợ làm phiền con, hay cáu gắt… Con đừng buồn bố nghe con.

Thảo mỉm cười, bàn tay siết chặt tay ông hơn. Cô hiểu, tuổi già và bệnh tật khiến tính cách con người thay đổi, dễ tủi thân, dễ nóng nảy. Nhưng cô chưa từng trách ông.

Buổi chiều, khi Dũng về, thấy vợ đang xoa bóp tay chân cho bố, anh khựng lại. Lặng lẽ đứng nhìn một lúc lâu, anh mới lên tiếng:

– Thảo… anh xin lỗi.

Thảo ngước lên, ngơ ngác:

– Sao anh lại xin lỗi em?

Dũng tiến tới, ôm vai vợ:

– Vì anh vô tâm quá. Anh không nghĩ được như em. Anh sợ em vất vả, nhưng thật ra em đang làm việc ý nghĩa nhất đời mình. Anh cảm ơn em đã thay anh làm tròn chữ hiếu.

Thảo mỉm cười, nước mắt rơi trên tay ông Tư. Ông vẫn nằm yên, mắt nhắm, thở đều, nhưng đôi môi mấp máy như đang cầu nguyện điều gì đó.

Ngày hôm đó, Thảo nhận ra, làm người – chỉ cần có chữ “hiếu” trong lòng – tự khắc mọi việc đều nhẹ tênh. Cô tin, rồi chồng cô cũng sẽ hiểu và thay đổi, để con của họ mai này lớn lên, cũng biết yêu thương và tôn trọng ông bà, cha mẹ như cách cô đang làm hôm nay.

By admin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *