T6. Th7 18th, 2025

Mấy hôm nay trời lành lạnh, mưa phùn giăng nhẹ như một tấm khăn mỏng phủ lên khung cảnh làng quê yên bình. Phong cùng vợ là Hoa về quê vợ thăm gia đình ít hôm. Nhà vợ anh ở một vùng bán sơn địa, có rừng, có suối, có cả vườn chè ngát hương sau hè.

Từ lúc về, Phong cư xử hết mực lễ độ với mẹ vợ – bà Dung, người phụ nữ mới ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp dịu dàng và đôi mắt sâu như cất giấu điều gì đó chưa từng hé lộ.

Lạ là, chẳng hiểu sao, cứ khoảng hai tiếng đồng hồ, bà Dung lại nhẹ nhàng gọi:
— Phong ơi, vào đây mẹ bảo chút.

Mỗi lần như vậy, bà đóng cửa phòng lại. Họ ở trong đó chừng mười lăm, hai mươi phút. Khi bước ra, Phong trông có phần trầm ngâm hơn, nhưng vẫn cười nhẹ, nói mình chỉ được mẹ vợ nhờ giúp chút việc riêng.

Ban đầu, Hoa không để ý. Nhưng dần dà, cô bắt đầu thấy kỳ lạ. Phong chưa bao giờ giấu cô điều gì, vậy mà giờ cứ mỗi lần bước ra từ căn phòng của mẹ, ánh mắt anh lại như vừa đặt xuống một nỗi niềm nào đó.

Đến ngày thứ ba, sự hoài nghi âm ỉ trong Hoa bắt đầu cháy thành nỗi bứt rứt. Cô để ý từng ánh mắt, từng cử chỉ giữa mẹ và chồng. Có gì đó không ổn. Mẹ cô hồi này hay cười một mình, hay trang điểm nhẹ mỗi sáng dù chẳng có ai đến chơi. Có hôm, bà thẫn thờ bên bậu cửa rất lâu, tay cầm chiếc khăn len đan dở, mắt nhìn xa xăm.

Sáng hôm ấy, khi Phong vừa bước vào phòng bà Dung, Hoa lặng lẽ rón rén theo sau, tim đập dồn dập, từng bước chân như đạp lên nỗi lo sợ. Cô khẽ áp tai vào cánh cửa gỗ, lắng nghe.

Bên trong là tiếng mẹ cô – khẽ, nghẹn ngào:
— Phong à, con có thể giúp mẹ lần nữa không? Đọc giúp mẹ mấy trang thư của ông ấy. Mắt mẹ dạo này yếu quá…

Phong đáp, giọng trầm:
— Dạ, mẹ cứ đưa con.

Hoa sững người. Cô không dám tin vào tai mình. Mẹ gọi chồng cô vào… chỉ để đọc thư?

Lát sau, Phong cất giọng, chậm rãi đọc từng chữ như một người truyền cảm xúc qua hơi thở:

“Dung à, nếu em đọc được thư này, có lẽ anh không còn trên đời nữa. Anh biết em sẽ buồn, sẽ trách anh vì giấu em bệnh tật, nhưng anh không muốn em sống nặng nề trong những ngày cuối đời của anh…”

Giọng Phong nghẹn lại. Bên kia, bà Dung khẽ nấc.
— Ông ấy giấu mẹ… Tới tận lúc sắp mất, vẫn không nói một lời. Mẹ tìm thấy những bức thư này trong chiếc rương gỗ cũ dưới gác bếp sau khi ông mất ba năm…

Phong đặt tay lên vai bà, nhẹ nhàng:
— Con hiểu rồi mẹ. Con sẽ đọc tiếp.

“Anh yêu em. Yêu đến tận hơi thở cuối cùng. Chỉ tiếc là không được nắm tay em già đi…”

Hoa lặng người. Một dòng nước nóng trào ra từ khóe mắt. Cô rút lui, lặng lẽ quay về phòng mình, trái tim như thắt lại.

Hóa ra, những lần mẹ gọi chồng cô vào phòng, không phải vì điều gì mờ ám như cô lo sợ. Mà vì bà cần một người đọc giúp những trang thư cũ, để sống lại với kỷ niệm yêu thương đã ngủ yên trong lòng suốt bao năm.

Tối hôm đó, khi ngồi bên mâm cơm, bà Dung bỗng gắp cho Phong một miếng cá kho:
— Cảm ơn con nhé. Mẹ già rồi, mắt mờ, chữ nhòe… có con đọc, mẹ như thấy ông ấy vẫn đang ngồi đây, ngay góc bàn này, gõ gõ cái đũa chờ mẹ gắp cá…

Phong chỉ cười, rồi cúi đầu lặng lẽ ăn cơm. Hoa thì đưa tay nhẹ đặt lên tay mẹ, siết một cái thật chặt. Không cần lời nào. Chỉ có tình thương là đủ.

**

Hôm tiễn hai vợ chồng ra xe khách về lại thành phố, bà Dung dúi vào tay con rể một cuốn sổ nhỏ, bìa đã cũ nhưng thơm mùi gỗ thông khô.

— Của mẹ để lại. Ghi hết mấy bức thư mẹ chưa kịp đọc, mấy trang nhật ký mẹ từng viết. Con giữ giùm mẹ. Khi nào mẹ yếu quá không nhớ gì nữa, con lại đọc cho mẹ nghe nhé…

Phong nghẹn lời. Hoa nắm chặt tay anh. Lần đầu tiên, cô thấy chồng mình không chỉ là một người đàn ông của riêng cô, mà còn là một điểm tựa tinh thần cho người mẹ góa phụ vẫn ngày ngày sống với kỷ niệm.

Khi xe chuyển bánh, qua cửa kính, Hoa ngoái nhìn thấy mẹ đứng tựa cột cổng, tay vẫy vẫy chậm rãi. Trên gò má bà, một giọt nước rơi xuống môi – không rõ là mưa hay là nước mắt.

**

Tối đó, khi về đến nhà, Hoa mở cuốn sổ bà đưa ra xem. Giữa những trang giấy ố vàng, kẹp một bức thư viết tay, có dòng chữ nguệch ngoạc nhưng đong đầy xúc cảm:

“Dung à, nếu kiếp sau có thật, anh mong vẫn được làm chồng em. Nhưng nếu ông trời không cho, thì ít nhất… hãy để anh làm một người nào đó yêu em bằng cả trái tim, và có thể đọc thư cho em mỗi chiều khi hoàng hôn phủ tím mái tóc bạc.”

Hoa lặng người nhìn Phong. Anh đang ngồi nơi ban công, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời thành phố, nơi ánh hoàng hôn đổ lửa. Cô bước lại, tựa đầu vào vai anh, khẽ thì thầm:

— Em ghen rồi đấy… với cả một tình yêu từ kiếp trước.

Phong khẽ cười, đặt tay lên mái tóc cô:

— Không sao… Vì em chính là người giữ giùm mẹ mối tình đó trong hình hài một người con gái – và một người vợ.

By admin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *